♥Bee Bee Class♥
Tham gia vào diễn đàn để cùng thỏa sức khám phá,vui chơi và học tập
Bee bee class là nơi hội tụ các nhân tài,là nơi tập trung các chuyên môn về mọi lĩnh vực
Nhanh tay đăng kí để trở thành thành viên của bee nào!
Chúng tôi sẽ luôn chào đón bạn

Join the forum, it's quick and easy

♥Bee Bee Class♥
Tham gia vào diễn đàn để cùng thỏa sức khám phá,vui chơi và học tập
Bee bee class là nơi hội tụ các nhân tài,là nơi tập trung các chuyên môn về mọi lĩnh vực
Nhanh tay đăng kí để trở thành thành viên của bee nào!
Chúng tôi sẽ luôn chào đón bạn
♥Bee Bee Class♥
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Người em yêu...

Go down

Người em yêu... Empty Người em yêu...

Bài gửi by vlc379 Fri Apr 29, 2016 8:11 pm

[Ngôn tình - hiện đại] Người em yêu...

Tác giả: Nhan Thiên Hàn

Thể loại: Romance, Seinen

Tình trạng sáng tác: Chưa hoàn thiện

Rating: [ T ]

Status: On - going

Độ dài: truyện dài



Người em yêu... 4620700_20160427205130_1461765090

Chúng tôi bên nhau đã được 1 năm 6 tháng. Cách đây 4 tháng, chúng tôi đã cùng nhau lên máy bay di cư
sang Nhật để ở và chọn một khu chung cư cao tầng để ở. Do điều kiện gia đình khá giả, chúng tôi không mấy khó khăn để tiếp thu với điều kiện sống ở đây. Tất nhiên, chúng tôi chưa cưới, chúng tôi vẫn còn rất trẻ, vẫn muốn thưởng thức cuộc đời trước khi tập trung vào việc làm ăn lo cho con cháu. Vì ở chung một nhà, chúng tôi được gần nhau nhiều hơn, tuy có những lúc đau buồn nhưng cũng nhờ anh ấy luôn chịu đựng con người cứng đầu như tôi mà tình cảm của chúng tôi vẫn luôn đẹp đẽ. Và vì ở chung một nhà nên chúng tôi cũng có những lúc hưởng thụ cảm xúc thăng hoa lành mạnh. Căn chung cư tôi ở không quá sang trọng, đầy đủ tiện nghi cho chúng tôi là được rồi. Sát bên cạnh chúng tôi có một người bạn hàng xóm thân thiết, cô ấy là người Nhật gốc và cũng là người đã giúp cho bọn tôi khi vừa mới chuyển sang nơi đây.

Chúng tôi đều đi làm. Lúc đầu, anh ấy khăng khăng bảo tôi ở nhà nấu cơm, không cho tôi làm việc nhưng vì để phát triển kinh tế gia đình, tôi đã kiếm một công việc nhỏ để làm chính là phụ giúp việc nhà cho những người bận cần giúp đỡ. Có thể nói là tôi rất tự tin với tài nấu nướng của mình. Sáng, tôi và anh ấy thay phiên nhau dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho nhau, nhưng có những khi, cả hai âu yếm nhau cả buổi nên anh ấy buộc đi ăn ở ngoài để đi làm.Tôi ở nhà, hằng ngày đi chợ, nấu cơm đợi anh về. Nếu có ai nhờ giúp, tôi sẽ nhanh chóng chạy qua làm việc. Chiều anh ấy cũng đi làm, chỉ có buổi tối là chúng tôi được vui đùa với nhau.
Người em yêu... 80778998

Cuộc sống cứ mãi tươi đẹp cho đến khi, tôi tham gia cuộc thi cá nhân mà từ nhỏ, tôi đã rất giỏi về lĩnh vực đó. Tham gia, tôi bận nhiều hơn, sáng dậy sớm, tối về trễ, có khi không có thời gian ở nhà dọn dẹp, nấu cơm cho anh ấy, đêm khuya cũng lo chuẩn bị mà quên đi mất có người đang nằm cô đơn một mình trên giường. Cứ thế một tháng là tới ngày tôi đi thi. Lại phải xa anh ấy vì cuộc thi này có tính chất cắm trại qua đêm ở nơi khác. Gần một tuần không gặp, anh ấy vẫn luôn nhắn tin cổ vũ tôi dù vướng bận công việc. Và may mắn thay, sau bao nhiêu cố gắng, tôi đạt giải Nhì hội thi. Tôi mừng lắm, tay ôm phần quà to lớn là một cái laptop về khoe nhưng có vẻ, anh ấy không vui lắm. Tuy bề ngoài luôn mở môi cười, luôn miệng khen và chúc mừng tôi nhưng đâu đó trong ánh mắt, trong lời nói đó, chứa một cái gì đó buồn lắm.

Phần thưởng của tôi tới đó là chưa hết, tôi còn được tặng một vé đi du lịch Tokyo một tuần cùng đoàn. Mừng lắm nhưng tiếc thay, chỉ có duy nhất một tấm vé cho tôi. Tính tôi thích đi ngao du thiên hạ, tìm tòi mới lạ nên cố gắng năn nỉ mãi, anh ấy cũng đành lòng gật đầu cho tôi đi. Không đi thì uổng mất. Di chuyển bằng xe ô tô, trên xe cũng không có ở cắm điện nên tôi không thể trò chuyện với anh ấy mãi được, anh ấy cũng phái đi làm mà. Buổi tối là thời gian tuyệt vời nhất với những người bạn mới quen nên đôi khi, tôi cũng đi chơi tham quan với họ bỏ rơi anh ấy ở nhà một mình. Và cũng trong thời gian đó, chúng tôi xích mích với nhau hơi nhiều.
Người em yêu... Latest?cb=20130807205348

Và rồi, chuyện tồi tệ nhất cũng đã đến. Sau một tuần rong chơi, tôi trở về. Chúng tôi nhớ nhau vô cùng, tối hôm đó, chúng tôi lại được đoàn tụ bên nhau. Nhưng chỉ sang ngày hôm sau, tôi lỡ hẹn với một người bạn thân thuở nhỏ từ trước rất lâu sẽ đi chơi với nhau. Anh ấy cũng ngậm ngừ cho tôi đi. Tôi biết anh cô đơn lắm nên tôi sau cuộc hẹn này, sẽ không đi đâu nữa, ở nhà chung vui với anh ấy. Nhưng đâu ai biết được, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Khoảng 9 giờ kém, tôi về tới nhà. Vừa mở cửa, vừa hớn hở cười tươi “Em về rồi này!”. Nhưng, đáp lại nụ cười của tôi là bộ dạng người yêu tôi ngồi gục bên bàn, đầu cuối xuống, toàn thân toát vẻ lạnh toát. “ Anh sao vậy?” Tôi lo lắng tò mò không biết anh ấy đã làm sao không. Tôi đến gần, đưa tay lên vai anh là lây. Lát sau, anh ngẩng đầu lên nhìn tôi “ Em về rồi đấy à”. Tôi đáp lại câu nói vừa nãy của anh với vẻ mặt vô cùng lo lắng. Gương mặt anh sao thế? Tại sao lại xanh xao như người bệnh, đôi mắt thì thâm quầng đi một cách lạ thường. Tôi chưa hết lo lắng thì anh ấy nói tiếp “Em có yêu anh không?”. “Tất nhiên là em yêu anh nhất rồi”. Sao hôm nay anh lại hỏi câu đó, bình thường anh có hỏi đâu?

- Vậy à… vậy mà anh cứ tưởng chúng ta yêu xa không đấy chứ.. - Gương mặt mệt mỏi cho tôi biết là anh rất cô đơn, cực kì cô đơn trong gần 2 tháng không có tôi bên cạnh. Biết thế, tôi ôm nhẹ anh vào lòng, an ủi

- Bây giờ thì em về rồi, em xin lỗi vì đã không bên cạnh những ngày qua, chắc anh buồn lắm. Nhưng anh đừng lo, dù sau này chúng ta có xa nhau, thì trái tim vẫn gần bên nhau cơ mà!!!

- Mà… anh thấy trái tim chúng ta ngày càng xa nhau thì đúng hơn… - Anh vừa nói, vừa đẩy tay rời xa lòng tôi. Tôi ngạc nhiên lắm, rất ngạc nhiên, không lẽ, anh ấy thất vọng với tình yêu này. Tôi đành tìm cách làm nhẹ lòng anh ấy tiếp:

- Nếu vậy thì, chúng mình cùng nhau đẩy trái tim để nó cùng gần lại nhau nha!!

- Anh đã quá mệt mỏi rồi, anh không đẩy nữa đâu, mình em đẩy đi

Tôi có nghe lầm không, anh ấy vừa nói là muốn bỏ cái tình yêu này. Đâu dễ mà gầy dựng, để chắc là mình nghe lầm, tôi hỏi lại:

- Anh…vừa nói là…

- Đúng vậy, anh đã quá mệt mỏi rồi, anh đã đẩy, đẩy rất nhiều, rất lâu nhưng mãi chẳng thấy em đâu. Anh nghỉ đây, em thích thì cứ đẩy đi, anh không đẩy nữa đâu.

Như một loạt những tia chớp điện đánh vào trong tim tôi khiến nó đập loạn lên. Lúc đấy, nhìn anh, tâm trí tôi rối loạn, chỉ còn lại những mảnh vỡ trong đầu. Tôi đứng dậy, vội lau giọt nước mắt sắp rơi, mỉm cười nhìn anh nói:

- Nếu vậy thì…có lẽ…chúng ta… tới đây là kết thúc rồi… chúng ta thật sự… không dành cho nhau… em xin lỗi… mình chia tay…anh nhé…tạm biệt anh…

Có lẽ anh ấy đã nghe được những lời tôi vừa nói, bật dậy:

- Này !!! Em…

Không để anh ấy nói xong, tôi cúi đầu chào rồi chạy ra khỏi cửa.
Người em yêu... 80779012

- Ngốc ! Này ! Đứng lại ! – Anh ấy đuổi theo tôi, liên hồi kêu tên tôi nhưng, đôi chân tôi mãi không dừng lại được, nó cứ thế mà chạy, cố chạy thật nhanh. Tôi không biết mình nên chạy về đâu để trốn, anh ấy cứ mãi đuổi theo tôi. Bỗng “RẦM”, anh ấy bị vấp té, nằm lăn ra trên lề đường. Tim tôi thắt lại, muốn chạy lại đỡ anh nhưng trái tim không thắng nổi lí trí, nó ra lệnh cho tôi đành nhắm mắt chạy thật nhanh. Thế là, anh ấy mất dấu tôi. Và trời, bỗng mưa.

Tôi trốn anh ấy, nhưng vẫn thập thò ở góc khuất xem anh đang làm gì. Đau xót lắm khi anh vẫn còn đau đớn gượng dậy sau cú vấp ngã đó. Anh chạy khập khễnh tìm tôi, đôi chân vẫn rỉ máu hòa tan với dòng nước mưa. Mưa to lắm, chúng như muốn xóa mờ hình ảnh anh ấy trước mắt tôi. Không gian xám xịt rào rào đã át đi tiếng kêu của anh ấy. Bây giờ, người của cả hai đứa đã ướt sũng rồi, muốn chạy ra để ngăn anh ấy nhưng sao tâm trí tôi không thực hiện được, cứ như, nó không thể hoạt động được nữa. Tôi ngồi phịch xuống, gối đầu vào đầu gối ngăn không cho các giọt mưa nặng hạt rơi vào làm đau khóe mắt tôi.
Người em yêu... 6a0162fe5138f1970d0168e7c0141f970c-800wi

Lộp bộp lộp bộp! Những giọt mưa nhỏ rơi xuống đầu tôi khiến tôi chợt tỉnh giấc. Tôi đã ngủ cả đêm qua ở đây. Đầu tôi như muốn quay cuồng tựa những đợt gió cuốn đêm qua. Tôi rảo bước về căn nhà của chúng tôi. Anh ngủ rồi…người anh vẫn ướt sũng, gương mặt anh xanh quá, người anh cũng nóng nữa. Tôi liền thay giúp anh bộ đồ, dán giúp anh miếng giảm sốt, đắp chăn cho anh ngủ rồi tôi soạn đồ, mang đôi giày patin vào và đi. Đôi giày này là anh mua tặng tôi vào sinh nhật năm ngoái, tôi quý nó lắm, đi đâu tôi cũng dùng nó, anh cũng có một đôi cặp với tôi, nhưng lâu lâu anh mới dùng vì thường ngày, anh đi làm bằng xe máy. Tôi thuê một căn nhà khá xa với căn nhà của chúng tôi, không, giờ phải nói là nhà của anh. Không ngờ tôi lại chấm dứt mối quan hệ này nhanh đến vậy. Tôi tìm một công việc khác để kiếm tiền tự nuôi sống bản thân và được nhận vào phục vụ cho một quán cà phê gần đấy. Ở đây mọi việc đều tốt cả, lương khá,chủ quán, chủ nhà, hàng xóm đều rất thâm thiết nhưng có một khó khăn là trong quán, tôi vẫn không thể tránh khỏi việc bị chọc ghẹo bởi các cậu con trai. Và vẫn không thể tránh khỏi việc hằng ngày lại nhớ tới anh. Bây giờ anh đang làm gì, anh đã hết bệnh chưa, anh có còn đi tìm em không, anh có ăn uống đầy đủ không, có dậy đúng giờ để đi làm không…? Những câu hỏi của tôi cứ liên tục tuôn ra. Lâu lâu tôi cũng thập thò ở gần đấy xem anh thế nào thì thấy anh vẫn đi làm, trạng thái buổi sớm vẫn luôn tinh tươm nhưng chiều đến là tinh thần bỗng lại suy sụp.

Tôi xa căn nhà cũ cũng đã hơn 1 tháng rồi. Có lần, tôi đang lén nhìn anh thì bị cô bạn hàng xóm gốc Nhật bắt gặp:

- Valerie,sao cậu lại ở đây!!?


*Hết chương 1*

Very Happy Very Happy I love you I love you

vlc379
Thành viên của lớp

Bài viết : 2
Danh vọng : 6278
Đến từ : TP.HCM

Về Đầu Trang Go down

Người em yêu... Empty Re: Người em yêu...

Bài gửi by vlc379 Tue May 03, 2016 5:32 pm

Chương 2
Giọng cô ấy to quá, tôi sợ bị anh phát hiện, khẽ giọng:

- Này, chúng ta qua bên kia nói chuyện tí nhé…

Thế là chúng tôi vào quán nước gần đó để bàn chuyện:

- Này, cậu đã ở đâu cả tháng nay thế! Cậu bỏ đi không nói lời nào, tớ lo lắm ấy! À không, phải nói là anh Kenneth lo cho cậu lắm đấy! Cậu biết không, từ ngày cậu bỏ đi, anh ấy suy sụp hẳn, đi làm về là nhanh chóng chạy đi tìm cậu, đem hình cậu đi khắp nơi hỏi kiếm đến khuya mới thất thiểu về nhà. Không hiểu sao nay anh ấy lại về sớm thế nữa.

Tôi lặng im nghe Mochi nói về anh ấy.

- Vài lần tớ qua thăm thì thấy Kenneth ngồi thẩn thờ một góc nhà, mở điện thoại cứ liên tục lướt. Cậu biết anh ấy làm gì không? Anh ta ngồi xem hình cậu ấy, xem đến say đắm, và mở cả tin nhắn của cậu với anh ấy nữa. Mỗi lần như vậy, nhìn khuôn mặt xanh xao của Kenneth như đang rất mong đợi ngày được gặp cậu…

Người em yêu... 80791529
Tôi vẫn im lặng vô vọng thì:

- Này, cậu quay về với Kenneth đi, cậu hơi quá đáng rồi đấy! Anh ấy có kể cho mình nghe lí do cậu bỏ đi nhưng cậu không cần phải dọn hết đồ để đi đâu. Kenneth đang chờ tin cậu đấy, quay về đi Valerie à..

- Nhưng tớ… không làm vậy được…

- Eiii…tại sao chứ? Không phải hai người rất yêu nhau sao?

- Là vì…tớ vẫn còn bị tổn thương bởi câu nói đó…tớ…không…

-Cậu đang nói cái gì vậy Valerie? – Mochi bắt đầu tức giận – Kenneth đã quá hối hận rồi. Đêm đến, tớ còn nghe bên phòng cậu tiếng đập vỡ, rồi có cả tiếng khóc của người đàn ông nữa, là Kenneth khóc đấy Valerie à, lẫn trong tiếng khóc đầm đìa đầy đau khổ đấy tớ còn nghe rất rõ từng chữ từng chữ anh ấy nói xin lỗi cậu. Nghe tớ nói, không lẽ cậu không động lòng sao?

- Tớ…- Tôi lo chứ, tất nhiên là rất xót rồi nhưng sao…tâm trí tôi loạn quá…Tôi không biết nên nói gì với Mochi

- Thật là! Cậu làm tớ tức rồi đấy!

Nói rồi, Mochi cầm tay tôi dắt tôi đi tới trước cửa phòng anh ấy. Tôi vẫn chưa khỏi bàng hoàng thì cậu ấy lên tiếng:

- Vào đi, cậu nhanh vào cho tớ! 

- Tớ…không

- VALERIE, CẬU CÒN KHÔNG MAU VÀO!!!

Mochi hét to quá, lỡ anh ấy nghe được thì sao!!? Cô ấy cứ kéo tôi nhưng tôi cứ trốn tránh. Bỗng “Rầm” cánh cửa mở tung ra

- VALERIE !!

Và điều tôi không mong lại đến…Tôi lại chạm mặt anh ấy trong tư thế đang bị lôi kéo. Bất giác quá, tôi đành đẩy Mochi ra làm cho cô té bịch xuống, rồi tôi quay đầu, vội bỏ chạy.

- VALERIE !!! ĐỨNG LẠI !!! ĐỪNG CÓ CHẠY !!! – Anh ấy đuổi theo tôi, vẫn thản tiếng kêu la van xin tôi. Xin anh đấy! Dừng lại đi ! Đừng dốc sức nữa…với tốc độ này… anh không đuổi theo tôi kịp đâu… Tôi chạy như bay trên đôi giày paiting của mình. Vài phút sau, tôi đã cắt đuôi được anh ấy, anh ấy rõ ràng không có đủ sức lực để tiếp tục đuổi theo tôi. Nhìn về phía con đường cũ, tôi lặng lẽ rảo bước về.

Từ sau lần đó, tim tôi thắt lại nhiều hơn. Nhớ lắm, mà sao trong thâm tâm không cho quay về. Tôi không còn rình rập ở khu nhà cũ như trước nữa, nhưng vẫn liên lạc với Mochi để biết tình hình của Kenneth nhưng chỉ nghe được mỗi thông tin là đi làm về xong anh lại đi thẳng vào nhà khóa cạch cửa rồi ở đó suốt thời gian còn lại. Không ăn, không ngủ? Mochi không cần nói, nghe vậy, tôi cũng biết chắc rồi. Có lẽ, tôi cũng hơi quá đáng. Bỏ đi lâu như thế, không một tin nhắn, không một lời hỏi thăm, không một lần nhá máy, tôi cũng ân hận quá. Ngẫm lại, tôi thấy mình mới là người có lỗi, chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà tôi lại bỏ rơi anh như thế, thật bứt rứt. Tôi quyết định sẽ quay về. Tôi không định nói với Mochi chuyện này, tôi sẽ làm cho cả hai bất ngờ với quyết định này. Nhưng hết tháng 8 này, khi tôi lãnh lương đủ của mình, tôi sẽ quay về. Không lâu nữa đâu, chỉ còn một tuần nữa thôi. Trong thời gian đó, tôi cũng nhờ Mochi sang trò chuyện, quan tâm chăm sóc anh một chút, để anh không phải cô đơn.

Đã nhận lương xong, đã dọn dẹp xong, đã trả tiền trọ xong, và con tim đã sẵn sàng, tôi cùng đôi painting – món quà valentine năm ngoái anh tặng tôi – phóng về ngôi nhà cũ thân thương. Giờ cũng đã là 8 giờ tối rồi, chắc anh ấy không đi đâu đâu nhỉ? Tôi ngẫm nghĩ khi đứng dưới cầu thang trọ của anh ấy. Từng bước từng bước tôi bước lên từng bậc thang. A! May quá! Anh có ở nhà! Tôi mừng rõ khi thấy có ánh sáng phát ra từ căn phòng đó. Tôi bước lại, thập thõm dùng chìa khóa mở cánh cửa ra với trái tim đang đánh lô tô trong lồng ngực. Cửa vừa hé ra, tôi liếc mắt nhìn vô căn phòng, thấy một cái bóng người con gái phản chiếu lên tường nhà. Chắc là Mochi đang trò chuyện cùng anh ấy. Nghĩ vậy, tôi mở cửa to hơn và… thật bất ngờ… Người con gái đó…đúng là Mochi… Người con trai bên cạnh… đúng là Kenneth… nhưng sao… hai người họ đang làm gì thế… Tận mắt chứng kiến, người yêu tôi đang ngoại tình với người bạn thân thiết của tôi… tim tôi như ngừng đập. Nước mắt tôi cứ tự nhiên rơi trong sự bàng hoàng ấy. Cảnh tượng trước mắt làm cho khóe mắt tôi ngày càng cay hơn…Tại sao…? Hàng loạt những câu hỏi tại sao cứ hiện ra trong đầu tôi…Không thể giấu được cảm xúc đó…tôi bỗng nấc lên một tiếng. Nhận ra mình không nên ở đây nữa, tôi quay đầu chạy, mang theo những gì tôi đã mang tới ngoại trừ món mì Udon mà anh ấy rất thích ăn. Lần này, có lẽ anh sẽ không đuổi theo tôi với tư thế như vậy, nhưng tôi vẫn lao đầu chạy. Trời tối quá, nước mắt lại làm mắt tôi mịt mù đi và khiến tôi không biết nên chạy về đâu.

Người em yêu... 80791427
Bỗng “Tinggggg….Tingggg…..Két….!!!” Tôi nhận ra rằng mình mém bị một chiếc xe hơi đâm thẳng vào. Tôi vẫn chưa hoàn được hồn của mình thì người lái chiếc xe đấy bước ra. Hóa ra không phải là mấy ông đại gia, nhà giàu sẽ liên tục tuôn lời trách mắng người khác mà là một chàng trai trẻ, trạc tuổi tôi, ăn mặc lịch sự với gương mặt nửa lo nửa giận bước ra:

- Này cô…

- CHO TÔI XIN LỖI !!! – Chưa kịp cho người ta nói hết, tôi vội cúi người xin lỗi. Tôi chuẩn bị rời đi thì cậu ấy lên tiếng:

- À khoan đã! Cô không sao chứ? Cô vội vã thế lỡ…Khoan! Cô khóc à? Tại sao vậy?

Bị nhìn thấy, tôi vội lấy tay lau đi gương mặt xấu xí của mình, quay lại cười rạng rỡ và đáp:

- Tôi không sao! Cảm ơn cậu anh đã quan tâm! Tôi xin phép được đi trước.
Vừa quay đầu đi, bỗng đầu tôi choáng quá, cảnh vật xung quanh mờ dần đi rồi biến mất trong bức tường đen.

Người em yêu... 80791400


Như vừa chìm vào giấc ngủ, tôi từ từ mở đôi mắt của mình đón ánh sáng từ mặt trời rọi vào khe cửa sổ. Đây là đâu? Câu hỏi đầu tiên khi tôi vừa tỉnh dậy và chợt nhận ra tôi đang ở trong một căn phòng ngủ sang trọng. Tôi gượng dậy để nhìn rõ căn phòng. Bỗng “ cạch”, cánh cửa phòng mở ra

- A, cô thức rồi à!

Một người con trai…trông quen quen bước vào, trên tay bưng theo một li sữa, tôi rặng hỏi:

- Cậu là…

- Cô không nhận ra tôi à? Tôi là Ikuta Koma, 25 tuổi đang làm việc trong tập đoàn Tasei và cũng là người hôm qua mém đụng cô trên xe đó.

Cậu ấy vừa cười, vừa nói, vừa đặt li sữa cạnh tôi. Nụ cười của cậu ấy thật đẹp, cũng thật dịu dàng nữa. Mà khoan đã, Ikuta Koma… tập đoàn Tasei… hình như tôi nghe thoáng ở đâu hai cái tên này rồi… Nhưng tôi không thể kịp nhớ ra được…

- Ưm… có chuyện gì à?

Có lẽ cậu ta nhận vẻ mặt bâng khuâng của tôi nên hỏi thế.

- À..à không!.. Không có gì…Mà…tại sao tôi lại ở đây vậy? - Tôi ngập ngừng trả lời
- Là vì lúc nãy, cô bỗng ngất đi nên tôi đành đưa cô về nhà.Tôi đã nhờ bác sĩ tới khám rồi, ông ta cũng vừa mới về. Ông ấy nói là cô mắc bệnh viêm xoang não cũng đã ở thời kì giữa rồi nên rất dễ choáng và ngất khi thời tiết thay đổi đột ngột hoặc khi làm gì đó quá sức. Bộ cô không biết mình bị bệnh đó sao?

- Không, tôi biết…

- Vậy sao cô không chữa nó đi

- Tôi có đi khám rồi nhưng phí điều trị nó đắt quá, tôi chỉ uống thuốc để ngừa cho nó tái phát thôi…Ai dè…

- Thế…vậy sao lúc nãy cô chạy nhanh như thế? Bộ có chuyện gì à?

Bây giờ tôi mới nhận ra là mình đang chạy trốn cảnh tượng hãi hùng lúc nãy: Kenneth và Mochi…hai người ấy…

-Này, có chuyện gì với cô à?

-À không gì cả, tôi ổn! – Cố gắng nuốt cảm xúc và những giọt nước mắt vào bên trong, tôi gượng cười với cậu ấy

- Nếu cô không muốn nói thì thôi vậy. À mà tôi có vinh hạnh được biết tên cô?

- A, có chứ! Tôi là Valerie Darling, tôi 23 tuổi…

- Valerie Darling? Cô không phải người Nhật?

- Ừm, tôi từ Anh di cư sang Nhật để sinh sống

- Ra vậy…Thế…

- Chết mất! Nãy giờ nói chuyện với anh mà tôi quên mất, tôi phải về nhà! – Tôi vội vã hấp tấp nhảy ra khỏi giường nhưng Ikuta đã giữ tôi lại:

- Cô không về được đâu?

- Ơ…Tại sao...?

- Đã hơn 12 giờ khuya rồi, bây giờ ra đường rất nguy hiểm…

- Cái gì !!? Đã hơn 12 giờ mấy rồi !!? Tôi đã ngất lâu thế ư? – Tôi ngắt lời anh ta

- Hiện giờ cô còn yếu lắm, kẻo cô lại ngất giữa đường nên cô cứ ở lại đi ngủ đi.

- Thế anh ngủ ở đâu?

- Đây không phải phòng tôi, phòng tôi bên cạnh. Nhà vệ sinh ở bên trái cánh cửa, nhà bếp ở hành lang bên phải, cô cứ đi thẳng là tới thôi. Còn cần gì nữa thì cứ gọi tôi nhé

- Ừm. Cảm ơn anh.

Anh ta chỉ cười, rồi đỡ tôi nằm xuống rồi bước ra cửa rồi quay lại nhìn tôi cười nhẹ nhàng:

-Cô ngủ ngon. À quên nữa, li sữa đó nhớ uống đấy, kẻo phụ tấm lòng của tôi!

- Tôi biết rồi. Anh ngủ ngon

Người em yêu... 80791735
Anh ta lại cười, nụ cười thật sự khiến người ta rất ngại ngùng khi nhận lấy nó. Sữa ấm quá, tôi làm cho lòng tôi bớt băng giá hơn. Lâu rồi tôi không uống sữa. Lúc trước thì có, hàng tuần Kenneth đều pha cho tôi uống…Kenneth… Đúng vậy, tôi đang nhớ tới anh ấy, và nhớ đến cả cảnh tượng lúc nãy…Kenneth…Mochi…hai người tôi yêu thương…họ lại…Không kìm chế được cảm xúc, tôi vùi đầu vào chăn gối nức nở khóc.

*Hết chap 2*

vlc379
Thành viên của lớp

Bài viết : 2
Danh vọng : 6278
Đến từ : TP.HCM

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết